Dièu-siēng Tái-cŭng

Chók-cê̤ṳ Wikipedia

Dièu-siēng Tái-cŭng (Dièu-siēng-ngṳ̄: 朝鮮 太宗 (조선 태종), 1367 n. - 1422 n.), miàng Lī Huŏng-uōng (李芳遠 (이방원)), sê Dièu-siēng Uòng-dièu gì dâ̤ 3 dâi guók-uòng, 1400 nièng gáu 1418 nièng câi-ôi.

Ĭ sê Dièu-siēng Tái-cū gì dâ̤ 5 ciáh giāng. Ĭ nòng-bâ buóh siōng diòng-ôi ké̤ṳk sá̤-bò̤ iōng gì giāng Lī Huŏng-sĭk. Ĭ găk 1398 nièng huák-dông céng-biéng, ciŏng Lī Huŏng-sĭk tài sī, bék ĭ nòng-bâ niông-ôi ké̤ṳk Lī Huŏng-guō (Dièu-siēng Dêng-cŭng). 1400 nièng, ciék-sêu Dêng-cŭng gì niông-ôi, dĕng-gĭ có̤ guók-uòng. 1418 nièng, niông-ôi ké̤ṳk cê-gă gì giāng Sié-cŭng.