跳至內容

Ŭng Nguòng-só̤i

Chók-cê̤ṳ Wikipedia
Ŭng Nguòng-só̤i

Ŭng Nguòng-só̤i (溫元帥), iâ hô̤ lā̤ Ŭng Ciŏng-gŭng (溫將軍), Ŭng Tiĕng-gŭng (溫天君), Ŭng Tái-bō̤ (溫太保), Ŭng Dŭ-tūng (溫都統) hĕ̤k-ciā Ŭng Tái-săng (溫泰山), sê Háng-nè̤ng mìng-găng séng-ngiōng diē-sié gì siŏh ciáh sìng. Ĭ sê Dô̤-gáu Săng-sĕk-lĕ̤k Tiĕng-cióng (三十六天將) cĭ ék, găk Dŭng-ngŏk Tái-săng Sĕk Tái-bō̤ (東嶽泰山十太保) diē-sié bà̤ tàu ciáh.

Ŭng Nguòng-só̤i buōng-miàng Ŭng Kìng (溫瓊), biēu-cê Cṳ̄-ngṳ̆k (子玉), ĭ gì hìng-chiông ék-buăng sê êu-bĕng-chiū niĕng giéng, cō̤-bĕng-chiū niĕng nguŏh có̤ gì kuàng-kuàng. Áng «Săng-gáu Nguòng-liù Sĕu-sìng Dâi-ciòng» (三教源流搜神大全) gì gōng-huák, ĭ sê Dĕ̤ng-háng sì-gĭ Dĕ̤ng-ĕu (東歐, gĭng-dáng Ciék-gŏng Ŭng-ciŭ) gì nè̤ng, Háng-ăng nguòng-nièng (漢安元年, 142 nièng) chók-sié. Ĭ nòng-bâ ĭ nòng-nā̤ iā òng mò̤ iōng giāng, kó̤ siàng-huòng-miêu lā̤ bái. Hī buŏ ĭ nòng-nā̤ có̤-máe̤ng ô siŏh ciáh Gĭng-gák-sìng (金甲神) dò̤ siŏh lăk cĭng-ciŏ ké̤ṳk ĭ. Ĭ nòng-nā̤ chĭng-cāng ī-hâiu huák-hiêng cê-gă huài-êng kó̤, 12 gā nguŏk-nĭk ī-hâiu ĭ chók-sié, kī-miàng hô̤ lā̤ "Kìng" (瓊), "Kìng" ô cĭng-ciŏ gì é-sé̤ṳ. Ŭng Kìng nèng-ùng-nèng-ū (能文能武), 19 huói kō̤-cṳ̆, kō̤ sĕk nièng tié-lāu mò̤ dé̤ṳng, bó̤-guó-ù-muòng (報國無門), sĭng-găng lā̤ iā kék-kŭi. Cī sèng-âu siŏh dèu lṳ̀ng buŏi ĭ méng-sièng, chói lā̤ ciŏ-ciŏ dâung giâ lì, gó̤h-lŏ̤h ĭ bók-lō̤ diē-sié kó̤. Ĭ niăh lā̤ lṳ̀ng gì muōi-muōi, pă-lă siŏh-kuàng, ciŏng lṳ̀ng niĕng diŏh chiū lā̤, cêu ciŏng-uâng méng biéng chiăng-sáik kó̤, tàu-huóh biéng è̤ng kó̤, biéng-siàng siŏh ciáh iā gèng-duâi káng guó kó̤ iā chiăng-giăng gì nè̤ng. Chṳ̄-káik ĭ buŏi tiĕng lā̤ kó̤. Ngṳ̆k-huòng-siông-dá̤ hŭng ĭ có̤ Káung-gĭng Dâi-sìng (亢金大神), Dŭng-ngŏk Tái-săng-iè chiāng ĭ có̤ ciŏng-gŭng, guăng-hŭng (官封) tái-bō̤ (太保).[1]

Gó ô siŏh cṳ̄ng gōng-huák diŏh «Báe̤k-iù-gé» (北遊記) diē-sié ô tì gáu, gōng ĭ buōng-miàng Lòi Kìng (雷瓊), ĭng-ôi káng-giéng áuk-gūi hióng cāng lā̤ gĕ̤h â̤ niông nè̤ng dáik ŭng-ĭk gì iŏh, cêu dŏk guó lì có̤-siŏh-hâ chiók lâi, cêu ciŏng-uâng săng-kó̤. Ngṳ̆k-huòng-siông-dá̤ cêng-kó̤ gāng-dông, hŭng ĭ có̤ guāng ŭng-ĭk gì nguòng-só̤i, hô̤ lā̤ Ŭi-lìng Ŭng Nguòng-só̤i (威靈瘟元帥).[2] Cī-hâiu "瘟" cê gāi siàng "溫" cê, cêu sê gĭng-dáng gì Ŭng Nguòng-só̤i lāu.

Ciék-gŏng hāi-gièng ô sâ̤ nè̤ng gé̤ṳng Ŭng Nguòng-só̤i. Dĕk-biék sê ĭ lō̤-gă Ŭng-ciŭ ô iā sâ̤ ĭ gì miêu, Ŭng-ciŭ nè̤ng gó̤ ĭ Dŭng-ngŏk-iè (東嶽爺). Sóng-dièu gì sèng-âu, huòng-dá̤ hŭng ĭ có̤ Céng-hók Hiēng-éng Ŭi-liĕk Dṳ̆ng-cêng-uòng (正福顯應威烈忠靖王).

Găk Hók-gióng gâe̤ng Dài-uăng, ĭ sê Ngū-iàng Ciŏng-gŭng cĭ ék, guāng Nô̤i Dĕ̤ng-iàng (內東營). Ĭ gâe̤ng Kŏng Nguòng-só̤i iâ sê Hók-ciŭ Giū-áng Tái-săng gì ciō-sìng (主神) cĭ ék, bō̤-êu báh-sáng miēng-sêu ŭng-ĭk.

«Hŭng-sìng-bōng» ciā siēu-siók diē-sié gì Ŭng Liòng (溫良), ĭ gì nguòng-hìng cêu sê Ŭng Nguòng-só̤i.

Chăng-kō̤

[Siŭ-gāi | Gāi nguòng-mā]
  1. 三教源流搜神大全·卷五·孚祐溫元帥》
  2. 北遊記