Gáung-gáung-chṳ̀

Chók-cê̤ṳ Wikipedia

Chăng-kō̤ Mìng-dĕ̤ng-ngṳ̄ Háng-cê gì bēng-buōng. / 參考閩東語漢字其版本。


Gáung-gáung-chṳ̀ gì săng-cṳ̄ng gĭ-buōng chiū-sié, iù cō̤-biĕng gáu iêu-biĕng hŭng-biék sê gă-dŏ̤, buó, tùi, muōi siŏh-cṳ̄ng dŭ ô niĕ-ngài iàng diông-giâ lâng-cṳ̄ng gì gì-dṳ̆ng siŏh-cṳ̄ng

Gáung-gáung-chṳ̀ (槓槓疵)[Ció 1], sê nék-giāng-gŏ̤ káh-dièuchăi-gùng (猜拳) iù-hié[1]. Káh-dièu gì nè̤ng ô niĕ-ngài iù săng-cṳ̄ng chiū-sié diē-sié gēng siŏh-cṳ̄ng có̤, iâ cêu-sê gă-dŏ̤, buó, tùi[1], gă-dŏ̤ â̤ cēng-lâi buó, buó â̤ bău tùi, tùi â̤ căk ngài gă-dŏ̤, cêu cūng-kuāng diâng-giâ suŏ-iàng.

Gó ô siŏh-cṳ̄ng káh-dièu-huák: sê sāi iêu-biĕng-chiū, chiông sáe̤k nè̤ng siŏh-bă-ciōng siŏh-iông, hióng lā̤ gáuk-cê̤ṳ gì cō̤-biĕng sáe̤k guó kó̤, páh gáu dó̤i-huŏng gì chiū, gáu cāng-sē̤ hô̤ lā̤ „bóng“; chiū páh gáu mā-siông siŭ, gái bī-chók chiēng-cāi, gáu cāng-sē̤ hô̤ lā̤ „chṳ̀“; bī chiēng-cāi gì duâi-nâung, diâng chók suŏ-iàng. Duâi-mō̤-gŏ̤giĕ-gé̤ṳk-cāi, muōi-chiēng-cāi duâi; giĕ-gé̤ṳk-cāi bī muōi-chiēng-cāi duâi; muōi-chiēng-cāi bī duâi-mō̤-gŏ̤ duâi. Iâ ô dông-cáuk mò̤ hī-măng sâ̤ gì, nâ diŏh lâng-ciáh nè̤ng méng ché̤ṳ lā̤ méng, chiū iù giĕng-tàu sáe̤k lŏ̤h lì, dùng-sì bī chók chiēng-cāi.

Muōi-ció[Siŭ-gāi | Gāi nguòng-mā]

  1. Mìng-âu ô tĕ̤k „gáung-gáung-chṳ̆k“ „gáung-ché̤ṳk“ gì. Lièng-gŏng ô tĕ̤k „bóng-chṳ̀“. Hók-ciŭ chê-kṳ̆ ô tĕ̤k „bóng-bóng-bĭ“.

Chăng-kō̤ ùng-hióng[Siŭ-gāi | Gāi nguòng-mā]

  1. 1.0 1.1 福州方言詞典. 福建人民出版社. 1994-10. 103.