Dâng Huò

Chók-cê̤ṳ Wikipedia
Dâng Huò

Dâng Huò (鄭和, 1371 n. - 1433 n.), nguòng-lài miàng-cê hô̤ lā̤ Mā Săng-bō̤ (馬三保), sê Mìng-dièu sèng-âu gì siŏh ciáh tái-gáng.

Téng 1405 nièng kăi-sṳ̄ Īng-lŏk Huòng-dá̤ puái Dâng Huò chók-hāi kó̤ gì-tă guók-gă. Cuòi cêu sê lĭk-sṳ̄ gà̤-dēng gì Dâng Huò lŏ̤h-să̤-iòng. Dâng Huò dŭ liāng lŏ̤h-să̤-iòng 7 huòi, có̤i cṳ̄ng sī diŏh gĭng-dáng Éng-dô gì Gū-lī.