Gīng
Chăng-kō̤ Mìng-dĕ̤ng-ngṳ̄ Háng-cê gì bēng-buōng. / 參考閩東語漢字其版本。
Gīng (境) sê gô-dā̤ sĭk-guáng siông gì siŏh ciáh siàng-diē gâe̤ng hiŏng-hâ gì gĭ-cèng hèng-céng dăng-ôi, dáng-sê ng-sê guăng-huŏng ciáng-sék gì dăng-ôi.[1] Siŏh găng miêu, nâ ô hó-gê̤ṳng gì nè̤ng gé̤ṳng ĭ, ciā gé̤ṳng ĭ gì dê-kṳ̆ hô̤ lā̤ gīng. Siŏh ciáh gīng gì huâng-ùi chă-bók-dŏ̤ gĭng-dáng gì siŏh ciáh gă̤-dô hī māng duâi, Hók-ciŭ gô-dā̤ muōi siŏh ciáh gīng lā̤ dŭ ô gé̤ṳng Dâi-uòng-iè, ĭ sê guāng cī ciáh gīng gì sìng.[1][2]:2-3
Dṳ̀-kó̤ dăng-dŭk gì gīng, gó ô gūi bĭh miêu liàng-hăk kī lì gì "lièng-gīng" (聯境). Muāng-chĭng muăk-gĭ, Dài-uăng gì Dài-nàng hū-siàng (臺南府城), Sièng-cūi (鹽水) dŭ ô ciông-uâng gì lièng-gīng. Có̤i kăi-sṳ̄ có̤ cuòi mŭk-dĭk sê lièng-hăk kī lì bō̤-hô cê-gă. Chiông Sièng-cūi, cêu sê ī Nguŏk-gē̤ng Hô̤-bé-gṳ̆ng ôi dṳ̆ng-sĭng có̤ "Ngū-gău Chék-gīng" (五郊七境), mì-tì Sièng-cūi-gē̤ng gì dê-ăng. Cĭ-hâiu, ĭng-ôi Dài-uăng gīng-chák gâe̤ng céng-hū hié-tūng gì huák-diēng, ciā lièng-gīng bō̤-mìng (聯境保民) gì é-ngiê cêu mò̤ hī māng duâi lāu. Nâ sê gōng ciā lièng-gīng diē-sié gì gáuk ciáh miêu gó ô lài-uōng, găk ngiàng-sìng miêu-huôi gì sèng-âu â̤ hó-siŏng bŏng-mòng, gĭng-dáng gì lièng-gīng cêu gâe̤ng lièng-lŏ̤h gāng-cìng gì cū-cék chă-bók-dŏ̤.[3]
Hók-ciŭ gì Giū-áng Tái-săng siŏh ciáh gīng cêu sê siŏh ciáh áng (案), muóng-buŏi gì sèng-âu sê áng áng lì muóng gì.
Chăng-kō̤ cṳ̆-lâiu
[Siŭ-gāi | Gāi nguòng-mā]- ↑ 1.0 1.1 陈金亮. 境、境庙与闽东南民间社会. 福建师范大学. 2006 [2019-12-03]. (nguòng-sṳ̄ nô̤i-ṳ̀ng còng-dŏng diŏh 2019-05-13).
- ↑ 福州市鼓楼区分卷. 中国谚语集成: 福建卷. "旧时,福州每个街道谓之“境”,每境均供有地方神大王爷"
- ↑ 張耘書. 臺南媽祖信仰研究. 臺南市政府文化局. 2013-12. 247. ISBN 978-986-03-9415-3.