Iòng-săng Mìng-ngṳ̄

Chók-cê̤ṳ Wikipedia

Chăng-kō̤ Mìng-dĕ̤ng-ngṳ̄ Háng-cê gì bēng-buōng. / 參考閩東語漢字其版本。


Iòng-săng Mìng-ngṳ̄ (沿山閩語) sê Mìng-ngṳ̄ gì hŭng-piéng, â-dā̤ bău-guák Mìng-báe̤k-ngṳ̄ gâe̤ng Mìng-dṳ̆ng-ngṳ̄, ciòng-buô hŭng-buó diŏh Hók-gióng-séng dṳ̆ng-báe̤k-buô nó̤i-lṳ̆k dê-kṳ̆.[1] Ĭng-ôi cāng-sē̤ săng iā sâ̤, gó-chṳ̄ hô̤ lā̤ „Iòng-săng Mìng-ngṳ̄“.

Chăng-kō̤ cṳ̆-lâiu[Siŭ-gāi | Gāi nguòng-mā]

  1. 侯精一. 現代漢語方言概論. 上海教育出版社. 2002: 216–217.