Hók-gióng tū-làu

Chók-cê̤ṳ Wikipedia
Hók-gióng tū-làu

Hók-gióng tū-làu (福建土樓) sê Mìng-să̤ siŏh cṳ̄ng kĕk mò̤ gă-gĕ̤ng guó gì kī gì ièng-ièng gŏ̤-gŏ̤ sék iā duâi gì chió. Ciā chió kī lā̤ gâe̤ng siàng-bō̤ siŏh iông, â̤ diêu gó̤-lòng gă-cŭk gì nè̤ng.

Tū-làu ciō-iéu hŭng-buó diŏh Lṳ̀ng-ngàngĪng-dêng, Ciŏng-ciŭNàng-céng gâe̤ng Huà-ăng. Gô-dā̤ nè̤ng gó̤ cuòi hô̤ lā̤ Káh-gă tū-làu (客家土樓), gó-nâ-háng nâ ô Káh-gă-nè̤ng ô ciā nó̤h, bók-guó sĭk-cié Mìng-nàng-nè̤ng iâ â̤ kī cuòi, gó-chṳ̄ gĭng-dáng gāi miàng hô̤ lā̤ „Hók-gióng tū-làu“.


Gióng-dé̤ṳk gì gáiu-có̤[Siŭ-gāi | Gāi nguòng-mā]

Hók-gióng tū-làu sê Mìng-nàng dê-kṳ̆ iù Dòng (唐) ī-lài “nguôi-káiu cĭ chók-ĭk, mù-chĕk cĭ nô̤i-hùng” gì dĕk-sṳ̆ siâ-huôi kuàng-gīng gì sāng-ŭk, Hók-gióng tū-làu kī-nguòng ṳ̀ Dòng-dièu Dìng Nguòng-guŏng kăi-ciŏng (開漳) sèng-âu gì bĭng-iàng, sìng-bō̤ gâe̤ng săng-câi gióng-dé̤ṳk, sìng-sé̤ṳk ṳ̀ Mìng muăk (明末), Chĭng-dièu gâe̤ng Mìng-guók sì-gĭ, kĕk tù, mĕ̤k, siŏh, dé̤ṳk-có̤ ciō-iéu gióng-dé̤ṳk cài-lâiu, lé-ê̤ṳng muôi gĭng guó siĕu-buôi gì tù gâe̤ng áng ék-dêng bī-liê gì săi-cék gâe̤ng nièng-cék săi-tù buâng-hăk, héng ngiék-chiòng-bēng (夹墙板) hăng-dé̤ṳk (夯築) có̤ sìng gì lâng cèng ī-siông gì chió.